• Một bộ đồ sau khi mặc cũ rồi có thể cất nó vào tủ và bạn không còn nhớ đến nó. Nhưng tình yêu thì khác, một người đã cũ chưa chắc bạn quên được. Một bộ đồ sau khi mặc cũ rồi có thể cất nó vào tủ và bạn không còn nhớ đến nó. Nhưng tình yêu thì khác, một người đã cũ chưa chắc bạn quên được. Anh cứ tưởng rằng mình mạnh mẽ lắm nhưng lại không ngờ đến một ngày bản thân lại sụt sùi nước mắt cuộn mình trong chăn. Ánh mắt đầy yêu thương khi em nhìn về phía anh vẫn còn lảng vảng đâu đó trong đầu khiến anh như muốn phát điên. Anh nhớ những ngày mình đèo nhau trên con xe cúp dạo quanh hồ Tây, anh nhớ những đêm nằm sát cạnh nhau em đã hát cho anh nghe. Anh nhớ ngày ấy, em từng nói tình yêu của chúng mình mãi mãi không chia tay. Chúng mình đã từng có dĩ vãng đẹp như vậy. Tệ nhất là anh đã từng nghĩ, em yêu anh, rất yêu anh, kết quả chỉ là sự ngộ nhận. Tối hôm đó, anh đã nằm nhìn lên trần nhà và nghĩ rất lâu. Tại sao trên đời này lại có cái sự yêu đương đầy những đau khổ thế này, có phải chăng là hậ...

  • Người mẹ, trong một phút "não cá vàng" đã vô tình cán vào chính đứa con trai 4 tuổi của mình và con đã không qua khỏi. Thực sự ám ảnh! Câu chuyện đau lòng, thương tâm nhất ngày hôm qua (21/11) xảy ra tại Thái Nguyên. Người mẹ, trong một phút "não cá vàng" đã vô tình cán vào chính đứa con trai 4 tuổi của mình và con đã không qua khỏi. Thực sự ám ảnh! Theo nhân chứng, người mẹ lái ô tô cùng đứa con trai 4 tuổi đi trên đường rồi tạt vào lề, đỗ lại rồi người mẹ chạy vào tiệm tạp hóa mua đồ. Camera nhà dân cho thấy, khi người mẹ mua đồ xong lên xe, đã không kiểm tra kỹ xem con trai còn ngồi trên đó nữa không, mà ngay lập tức cho xe chạy. Đứa bé đang đứng ở vỉa hè thấy mẹ lên xe nổ máy bèn chạy đến gõ vào cánh cửa ghế sau, nhưng người mẹ dường như đã không cảm nhận được tiếng gõ cửa ấy, vẫn lái xe đi. Trong lúc hoảng loạn, đứa bé đã chạy lên đầu xe với mong muốn chặn xe và mẹ sẽ nhìn thấy, nhưng điều mong ước của con đã không xảy ra, mà ngược lại, đó cũng là giây phút cuố...

  • Năm tháng dài rộng, dẫu anh đến muộn một chút cũng không sao, nhưng anh nhất định phải đến... Thiết kế: Hải Triều/ Nguồn ảnh: Tổng hợp Gửi người yêu tương lai của em! Anh đến muộn cũng không sao, nhưng nhất định phải đến! Vào mùa đông trước khi anh đến, em sẽ mặc thêm áo, nuông chiều bản thân thêm một chút. Trong công việc, em sẽ cố gắng làm nhiều hơn để anh đỡ vất vả. Và cũng để chúng ta không phải chia tay vì lý do "anh không thể lo được cho em". Bởi em có thể tự lo cho mình, việc của anh là lo cho tương lai của chúng ta.  Hạ đến, em sẽ đi thật nhiều nơi, chụp thật nhiều ảnh, tận hưởng cuộc sống độc thân. Đợi đến khi anh tới, em chỉ muốn cùng anh ngắm mưa, dạo phố, không cần đến nơi xa hoa, vì khi tựa vai anh là phong cảnh đẹp nhất.  Thu sang, em sẽ thường xuyên ngang qua đoạn đường có hương hoa sữa nồng nàn. Lưu giữ mùi hương quen thuộc này trong tim. Đến khi có anh rồi, em sẽ kể anh nghe chuyện hoa nở, chuyện mùa thu có cô gái một mình đợi anh ở ngã tư của t...

  • Từng "coi thường" tiếng Anh từ nhỏ, tôi đã vượt qua nỗi ám ảnh để yêu môn học này thế nào? Ảnh minh họa "Gặp đúng người mình muốn chăm sóc cả đời nhưng họ không chấp nhận yêu cầu kết bạn  - Gặp đúng công việc vừa hợp lý về thời gian, năng lực nhưng lại yêu cầu biết Tiếng Anh cơ bản!". Mỗi giây mỗi phút "ăn nằm" trên các trang mạng xã hội, điều gì đã khiến chúng ta dừng chân đứng lại: Chắc là một chiếc meme thú vị để tag đứa bạn, hay một bài viết hợp với tâm trạng "chó cắn" của mình để share về... Ngoài ra còn có ai giống mình thường ghé ngang ghé dọc các bài tuyển thành viên của các CLB, tuyển job part-time nữa không? Nhưng mà tới khúc này thì dừng khoảng chừng là nhiều phút, bởi mình có nhiều chút lo lắng... Ngót nghét hơn chục năm học tiếng Anh, bây giờ gặp yêu cầu cơ bản như thế mình cũng không dám apply. Nhớ hồi cấp 3, vì học theo khối B nên tiếng Anh mình chỉ giải vài đề, học ít từ vựng với ngữ pháp rồi làm trên giấy, được điểm trung bình kh...

  • Mỗi khi trở về nhà, chúng ta lại dùng cảm xúc tiêu cực ngoài xã hội để đối diện với gia đình. Điều đó vô tình làm tổn thương cha mẹ. Tại sao vậy? Mình và bạn, chúng ta thật lạ. Chúng ta thường dùng những nụ cười tươi để che dấu tâm trạng buồn bực ở ngoài xã hội. Rồi khi trở về nhà, chúng ta lại dùng cảm xúc tiêu cực ấy để đối diện với gia đình. Chỉ cần một câu hỏi hoặc một lời nhờ vả, ta sẽ cảm thấy phiền phức, mệt mỏi.   Như ngày ấy, vì áp lực công việc nên tâm trạng mình rất tệ. Ba có nhờ mình chỉnh lại chiếc điện thoại. Do trong giây phút vô tình, ông đã bấm reset lại máy. Lúc ấy mình phát bực lên và nói với ông rằng: "Nếu ba không biết thì đừng bấm bậy". Ông cũng chỉ nhìn mình và cười hề hề.   Đến khi bình tĩnh lại, mình mới hối hận và nhận ra, tại sao bản thân lại có thể nổi nóng vì một vấn đề nhỏ nhặt đến thế. Mình tự hỏi: Có phải mình đã để những cảm xúc cá nhân trút lên ba? Mình thật sự tồi tệ. Ảnh minh họa (Nguồn: Internet) Ở ngoài xã hội, chúng ta luôn đeo trên mặt ...